CHUYỆN VUI TUYỂN TIẾP VIÊN THỜI ĐÓ (1993 – 1997)

Cái thời đó, nhiều chuyện vui mà cứ nhớ lại là có thể lăn ra cười, đủ củng cố tinh thần phấn chấn được nhiều tiếng trong mùa con “cô” quái ác. Nói thật, mười ngày liền, mỗi ngày phỏng vấn ra rả chỉ quãng hơn 8 tiếng, không “nghịch ngợm” một chút, hội đồng tuyển sinh có mà lăn ra ốm hết ấy chứ. Cái hôm đó, có một em gái xinh ơi là xinh bước vào vòng phỏng vấn tiếng Anh. Ban Giám khảo vòng đó gồm có anh Phòng là “chủ xị”, tôi là đứa “góp vui”, và hình như là Châu Giang – giáo viên tiếng Anh của Đoàn Tiếp viên. Anh Phòng vẫn giữ nguyên cái vai là người Singapore được tôi nhờ phỏng vấn hộ, không biết tiếng Việt. Cô bé xinh đến mức mà đàn bà con gái như tôi, nhìn cũng thấy “mê mẩn”. Tôi mừng “hết lớn”, thầm nghĩ: “Cầu trời cho con bé đủ tiếng Anh”. Anh Phòng bắt đầu hỏi lia lịa – mà có cái lạ là vừa hỏi, vừa kéo ra kéo vào cái ngăn kéo, mắt nhìn chằmg chằm vào đó, chứ không nhìn thẳng vào người “bị” phỏng vấn. Sau khi hỏi dồn dập một tràng, mặt cô bé trắng nhợt như bức tường vôi phía sau, giọng bắt đầu có vẻ run lên cầm cập, làm tôi thấy vừa xót xa, vừa tức cười. Đến đó, biết là khả năng tiếng Anh của cô bé khá đủ tiêu chuẩn, tôi nhìn sang anh Phòng ra hiệu, thì thấy anh vẫn tiếp tục hỏi gì đó về “yêu”. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì anh ấy hỏi cô bé yêu màu gì: “What colour do you love?” thì phải. Cô bé cuống quá rồi, chợt bật ra: “I love you”, rồi ngừng bặt, mặt đỏ lựng, dường như sắp khóc. Cả ba giám khảo phá lên cười. Tôi nói với cô bé: “Tiếng Anh của em ok, mà sao mất bình tĩnh quá vậy, sợ anh người Sin này lắm à?”. Sau khi cô bé ra, tôi hỏi anh Phòng: “Anh làm gì kỳ vậy? Sau cứ cúi mặt kéo ra kéo vào cái ngăn kéo thế? Anh cố tình “gài” nó cuống lên để nói câu “I love you” đấy à?”.Ông anh trả lời: “Nó đẹp quá, anh đâu dám nhìn, nên phải nhìn vào ngăn kéo. Nhìn nó thì làm sao mà hỏi được cơ chứ?” Tôi chỉ còn biết ngửa mặt lên than: “Trời ơi là trời”.Này anh em ta, nếu lúc đó có các anh cùng ngồi làm giám khảo, thì nhìn đâu là hợp lý nhất nhỉ?