MỘT THỜI “ĐIẾC ĐẶC NÊN KHÔNG SỢ BẤT CỨ ĐIỀU GÌ, CHỨ KHÔNG CHỈ LÀ SÚNG”. Nói lại thì chắc nhiều người “toát mồ hôi hột”, nếu thuở những năm trước 1991 đi máy bay nhiều. Nhưng với lũ chúng tôi, cái bọn lơ ngơ “điếc đặc”, thì quả là những kỷ niệm “chẳng giống ai”, nhiều khi cái chết trong gang tấc mà sau đó lại biến thành trò cười. Có lẽ: cái tinh thần “dũng cảm coi thường cái chết” của những năm dài chiến tranh, lúc đó vẫn còn đọng rất sâu trong hàng ngũ lái máy bay – các anh từng là những chiến sĩ quân đội mà. Ai càng liều lĩnh, càng dám có các cú “hạ cánh” ngoạn mục, thì càng tự hào với đồng đội – được khen ngợi theo kiểu “lái xe đánh võng đẹp” thời bây giờ ấy (có phải thế không hả anh Đức?)Lại nó về những điều cứ tự dung được thỏa thuận giữa tổ lái, tiếp viên và mặt đất (thương vụ và hàng hóa): 1. Giờ chót, giấy các cụ ký xuống quá nhiều, làm sao máy bay đủ có ghế mà xếp? Chưa kể hầu như chuyến nào phòng vé cũng bán quá chỗ. Rồi nội bộ đi theo giấy giới thiệu, người nhà tổ bay…, ai cũng sẵng sàng ngồi toilet hoặc thu lu trên sàn. Thôi thì cứ nhắm mắt xếp lên máy bay, năn nỉ tổ lái thật “nỉ non” vậy. Này nhé: nhà mà có một người lớn và 2 đứa trẻ con dưới 12 tuổi – dĩ nhiên chỉ xếp 1 ghế cho cả 3 người. Trong toilet của TU – 134 có thể “dồn dịch” được quãng dăm bảy người. Khoang hàng TU – 134 ở đuôi máy bay ư, ngon làng quãng chục người. 2. Còn nhớ có nhiều lần, đã lỡ xếp hàng lên rồi, hành lý nhiều nên bị quá tải. Sắp đến giờ cất cánh, moi hàng thì biết chọn ra sao? Vậy là xông đến năn nỉ tổ bay: “Anh ơi, gọi thợ máy hút bớt dầu ra đi, để em khỏi phải moi hàng xuống. Hôm nay thời tiết tốt mà”. Gặp các anh lái dễ tính, bèn yêu cầu thợ máy rút bớt dầu ra thật. 3. Bởi vậy: khi đọc những “ngôn ngữ” về số lượng khách trên chuyến bay thời ấy, bà con cô bác cứ “quên hẳn” là máy bay đó có bao nhiêu ghế đi. Chuyến bay quốc tế SGN – BKK chở khách xuất cảnh, B – 707 có 180 ghế, mà tôi dám nhét hơn đâu có hơn 150 khách, làm hội tây và sân bay BKK “nhảy chồm chồm”, còn tôi bỏ trốn biệt tăm, mấy ngày không gặp họ là xong. Tôi sẽ tập hợp các com của mọi người về những chuyện “cười ra nước mắt”, may mà rất ít lần phải “khóc ra nước mắt” đấy. Sẽ thành bộ chuyện nghe cứ như “Chuyện cổ tích ngành hàng không những năm toàn người điếc không sợ súng”.
