CON GÁI ƠI

22/2/2014

Vừa tiễn con lên sân bay. Lại về ngồi với FB. Nhớ chiều nay, con bé cứ nhìn những vết loét ở tay mẹ, mặt mày nhăn nhó, lo lắng. Nó cũng bảo tôi phải đi bác sĩ ngay. Còn tôi thì cứ nghĩ đến gặp bác sĩ đã thấy ngại. Liền nghĩ ra một kế đánh lạc hướng: bắt nàng chụp ảnh cái tay để đưa lên FB. Thế là nàng quên luôn đoạn bắt mẹ đi bác sĩ. Giờ này con đang ngồi trên máy bay, lại gần 20 giờ đằng đẵng, kế tiếp là London mù mịt với cái lạnh thấu xương. Con gái tôi hay thật. Chưa đến tám tuổi, sau khi đi trại hè 3 tuần ở Anh về, liền rất nghiêm túc nói với mẹ: “Con thấy trường ở Anh tốt hơn ở Vietnam nhiều, con muốn sang đó học từ năm sau, mẹ ạ”. Sau vài tháng thảo luận, phân tích thiệt hơn đủ kiểu, tôi không đủ lý lẽ để giữ con lại. Vậy thì tìm trường cho nó thôi. Chưa đến 9 tuổi, đem con sang trường nội trú mà lòng xót xa. Tôi không lo lắng, vì biết con rất tự lập, nhưng …, trái tim người mẹ. Vậy mà đã hơn 7 năm rồi.Hình như tôi hợi khác người: thường thì người ta nghĩ – con cái phải biết ơn sinh thành của bố mẹ. Còn tôi, tôi biết ơn con gái đã cho tôi cơ hội được làm mẹ, được có những niềm vui vô tận khi nhìn thấy con lớn lên. Tôi luôn dạy con cố gắng là chính bản thân mình, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải ngẩng cao đầu, vượt qua mọi hoàn cảnh. Và nó đã làm được như vậy: con đã vượt qua 7 năm xa nhà, để học không thua kém ai, để được tất cả bạn bè và thầy cô giáo thương yêu, nể phục.

Tôi chỉ mong con lớn lên, trở thành một người vui vẻ, hạnh phúc, hài lòng với những lựa chọn của chính bản thân nó. Tôi mong nó luôn được vây quanh bởi những người yêu thương và chân thành với mình. Con có thành đạt về sự nghiệp hay không, tôi không quan tâm nhiều. Hạnh phúc trong tương lai của con, chính là sự thành công lớn nhất của người mẹ.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *