MỘT THỜI CẢI TỔ OANH LIỆT CỦA NGÀNH HÀNG KHÔNG VIỆT NAM.

CHÚ PHAN TƯƠNG VÀ CHÚ HÀ CÂN.

Như bài trước tôi đã viết: với những ai không biết rõ về cá tính của chú Cân, thì sợ lắm, thường khuyên nhau là: “thôi tránh voi chẳng xấu mặt nào”. Nhưng với tôi: sau nhiều năm làm việc và được chú dìu dắt, tôi chợt nhận ra là: giấu phía sau vẻ cau có, lạnh lùng, VỀ BẢN CHẤT, chú Cân khá hiền và có TRÁI TIM NHÂN HẬU. Cả chú Tương và chú Cân đều có những TƯ CHẤT RẤT ĐÁNG QUÝ của người LÃNH ĐẠO: bảo vệ cấp dưới đến cùng, khi cấp dưới KHÔNG LÀM SAI, rất thông cảm và hết mình giúp đỡ cấp dưới trong hoàn cảnh khó khăn. Xin kể câu chuyện về việc chú Tương bảo vệ tôi và ô. Minh trong việc chuyển từ Đảng viên dự bị lên chính thức (với tôi), và việc kết nạp Đảng của ô. Minh.- Tôi được kết nạp Đảng vào quãng đầu năm 1985, sau quãng hơn ba năm làm việc. Sau này thì tôi được nghe là tuy chi bộ phòng chưa đề nghị, nhưng trong một cuộc họp Đảng ủy, các chú ra nghị quyết là phải đào tạo, kết nạp sớm những cán bộ thuộc lớp trẻ có năng lực, làm việc tốt. Hình như tôi là người đầu tiên trong số học khoa kinh tế trường hàng không Kiev được kết nạp Đảnh. Cùng thời gian đó, các chú cũng cử tôi đi học lớp đầo tạo cán bộ nguồn của trường Đảng Trung ương, chi nhánh Sài gòn. Có một cán bộ phòng vận chuyển không hài lòng về điều đó. Đột nhiên một hôm, tôi được một anh trong chi bộ gọi ra báo là: “Hai ngày nữa họp chi bộ để bỏ phiếu thông qua việc chuyển em từ Đảng viên dự bị lên chính thức, nhưng ông … đang yêu cầu điều tra về việc tại sao em và Minh lại có hộ khẩu ở hai nơi?”. Tôi “tá hỏa tma tinh”, bởi vì khi đó, nhà được phân trong sân bay không có cách gì được hợp thức hóa ở thành phố, mà muốn nhập hộ khẩu TP. HCM thì phải có nhà hoặc có quyết định cấp nhà của sở nhà đất. Bố tôi là Thượng tá công an về hưu, có hộ khẩu thành phố, tuy đang ở nhờ nhà bà con. Tôi vào SGN trước ô. Minh đến một năm, nên nhờ bố bảo lãnh nhập hộ khẩu về địa chỉ mà bố tôi ở. Còn ô. Minh vào sau, khi hỏi thủ tục thì mọi người khuyên là nhập về nơi mẹ ông ấy được phân nhà thì dễ hơn. Chuyện đơn giản có vậy thôi, mà không hiểu sao có người định moi ra để “diệt” tôi. Tối hôm đó, tôi đến nhà chú Tương, vừa khóc um lên vừa kể toàn bộ câu chuyện. Chú ân cần nói rằng: “Chú chưa nghe ai báo cáo. Mai cháu cứ họp chi bộ bình thường. Chú không nghĩ là cháu vi phạm bất cứ quy định gì của Đảng. Vậy nên cháu cứ sự thật mà trình bày, cũng yêu cầu người nêu ra vấn đề đó nói rõ là CHÁU VI PHẠM ĐIỀU GÌ TRONG ĐIỀU LỆ ĐẢNG?”. Hôm sau, cuộc họp kéo dài tới 5 – 6 tiếng. Sau khi gặp chú Tương, tôi biết mình chẳng có lỗi gì, nên cương quyết KHÔNG NHẬN NHỮNG GÌ MÀ NGƯỜI ĐÓ ÉP TÔI MUỐN PHẢI NHẬN, để lấy cớ đưa tôi vào mức C, tức là không chuyển thành Đảng viên chính thức – ngang với việc mất Đảng một cách vô lý. Cuối cùng: CÂY NGAY KHÔNG SỢ CHẾT ĐỨNG. Lần đầu trong đời làm việc, tôi học được bài học là: NẾU MINH KHÔNG SAI, THÌ PHẢI BIẾT CÁCH TỰ BẢO VỆ MÌNH ĐÊN CÙNG. Chính chú Tương đã dạy cho tôi bài học đầu đời đó.Với ô. Minh: năm 1985 – 86 gì đó, cứ chi bộ đưa ra xét là có thư khiếu nại về việc: “bị kỷ luật do buôn lậu hồi học ở Liên xô”. Nói thật nhé: những năm 80, ai học ở Liên xô mà chẳng “buôn lậu”. Nhưng người viết bịa ra chi tiết là bị Bộ Đại học xử lý kỷ luật. Sau quãng vài lần như vậy, tôi thấy quá đáng rồi, bèn viết đơn chính thức khiếu nại người bịa thông tin sai sự thật, yêu cầu Đảng bộ xử lý họ tội vu cáo, nếu họ không đưa được bằng chứng của “sự kỷ luật”. Chú Tương và chú Cân lúc đó mới biết chuyện, liền ra lệnh phải làm rõ. Chỉ một tháng sau, ô. Minh tuyên thệ trong lễ kết nạp.- Lúc đó, tôi và ô. Minh tuy đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa tổ chức cưới. Tôi làm ở TSN, ông ấy ở Nội bài: đúng cảnh “hai đứa ở hai đầu xa cách”. Tôi lên gặp chú Tương và chú Cân “trình bày hoàn cảnh”, đề nghị các chú nhận ông ấy vào TSN. Vậy là chỉ sau vài ngày, chú Cân chính thức ký đơn xin chuyển công tác của ô. Minh. Chú gọi tôi vào và nói: “Mai chú ra Hà nội họp. Chú sẽ cầm cái đơn đã ký này làm việc với chú Thường Giám đốc Nội bài, rồi đem về đưa cho Vụ Tổ chức cán bộ, để các ông ấy làm quyết định nhanh cho các cháu, rồi còn lo mà tổ chức đám cưới”. Nghe chú nói, tôi suýt bật khóc. Quả thật các chú đối xử với tôi và ô. Minh như HAI NGƯỜI CHA YÊU THƯƠNG, tạo mọi điều kiện để lớp trẻ được AN TÂM SỐNG VÀ LÀM VIỆC. Đám cưới của chúng tôi, Đoàn thanh niên sân bay TSN đứng ra chủ trì, chứ Phan Tương là chủ hôn. Gia đình hai bên chỉ việc cử người vào dự.Có hai người SẾP như vậy, không làm việc hết mình, mới là sự lạ.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *